Ngày đó, gọi ngót nghét gần 100 cuộc điện thoại cho chồng không được, vợ đau đớn ôm bụng bầu vào viện đẻ thì chết ngất khi thấy…
Chồng và tôi quen nhau từ thời còn là sinh viên. Anh là người đàn ông hiền lành và tử tế tốt bụng là vậy mà anh lại có một cái tật xấu không thể sửa nổi là rượu chè, cứ được mời là đi luôn. Vậy nên, biết sẵn tính chồng từ trước nhưng tôi vẫn không khỏi hậm hực vào cái ngày chuyển dạ sinh con.
Bố mẹ chồng làm kinh doanh nhà hàng nên rất bận, mọi người thường về nhà vào thời gian muộn sau 10 giờ khi đã vãn khách và giao lại cho quản lý. Còn chồng tôi làm cho một công ty nước ngoài với mức thu nhập khá. Gia đình chồng khá giả nên ngày tôi về không phải lo lắng gì về tiền bạc, vật chất. Chưa kể tôi cũng được bố mẹ chồng yêu quý nên cuộc sống của tôi coi như là viên mãn.
Cũng bởi bố mẹ chồng cũng thoải mái với tôi nên tôi rất vui vẻ từ ngày bước vào nhà chồng. Chỉ có một tính xấu của anh là tôi không thể không phàn nàn về nó. Nó làm ảnh hưởng rất nhiều đến tôi. Bố mẹ chồng không ở nhà vì bận quản lý nhà hàng. Chồng đi làm về thì những ngày đầu, vợ bầu bí anh vẫn tranh thủ về sớm với vợ, đỡ đần vợ. Vậy mà, có những hôm tối muộn anh mới về còn say bí tỉ không biết trời đất là gì nữa. Có những lần anh nôn từ đầu nhà vào đến tận phòng, tôi luôn phải dọn dẹp. Nhiều khi anh say như vậy, chỉ muốn đánh cho anh một trận nhưng rồi tôi vẫn chăm sóc anh chu đáo.
Tôi bụng bầu sắp sinh đến nơi mà anh chồng của mình vẫn ham chơi, mải mê đi tụ tập bạn bè rượu chè khoe thành tích này kia trong công việc không hề biết đến vợ đang ở nhà. Đêm đó, bố mẹ chồng ngủ lại tại nhà hàng nên tôi phần vì mệt khi mang thai, phần vì giận chồng nên cứ để vậy. Sáng ra anh choáng váng đầu óc, lò dò đi ra nhà vệ sinh không cẩn thận tự dẫm lên luôn hậu trường của mình đêm qua để lại. Anh hét tướng:
– Thôi rồi vợ ơi… chồng dẫm phải cái gì rồi, hôi quá đi.
– Chồng nhìn kĩ xem là cái gì, bãi chiến trường của chồng chứ còn ai?
Tôi chạy ra nhìn chồng, chồng ngơ ngác rồi dụi mắt nhìn kĩ lại. Anh gãi đầu, gãi tai rồi cười xòa. Tôi lườm nguýt cho một cái rồi ngúng nguẩy đi vào nhà để mặc chồng tự dọn dẹp lại. Nếu chỉ vậy thì có lẽ cái tật xấu của chồng đã được tôi bỏ qua. Đằng này, tôi đã sát ngày sinh nở anh dù để ý hơn, về sớm hơn. Nhưng vẫn không đúng những lúc tôi cần.
Đêm đó, mẹ chồng gọi điện nói tôi ở nhà ăn cơm 1 mình trước, bố mẹ nay về muộn. Ai dè, trong lúc ăn cơm, bụng tôi đau dữ dội. Linh tính của người mẹ, tôi biết mình chuẩn bị sinh nên nhanh chóng cầm điện thoại ra gọi cho chồng.
Gọi tới, gọi lui cũng gần 100 cuộc rồi cũng nên mà không thấy chồng nghe máy. Tôi đau quá nên gọi taxi một mình đến bệnh viện. Trên xe, tôi đã gọi bố mẹ chồng nói tôi vào viện chuẩn bị đẻ, nghe tin, ông bà giao lại nhà hàng cho quản lý tức tốc đến bệnh viện. Tôi vừa xuống taxi thì bố mẹ chồng cũng vừa xuống, bố mẹ đỡ tôi vào bệnh viện thì chết ngất khi thấy chồng đang nằm trên giường bệnh với chiếc tay bị bó bột vì gãy, anh vẫn còn đang ngủ mê man vì thuốc và rượu. Nguyên nhân là do anh uống rượu lái xe nên bị tai nạn.
Tôi sinh con trai đầu lòng, bố mẹ chồng mừng rỡ, vừa đau đẻ, vừa ấm ức vì chồng vô tâm lại còn để bị tai nạn. Nhìn thấy chồng tay bó bột trắng xóa mà tôi giận tím mặt. Chồng thấy vậy cười lảng quay sang nhìn con. Cũng may mà chồng không sao chứ không thì mẹ con tôi cũng không sống nổi mất.
Tôi thầm cảm ơn vì chồng bình an nhân ngày tôi đẻ. Ai đời, vợ đẻ chồng cũng vào viện cùng luôn. Sau lần này chỉ mong sau này anh chồng của tôi có thể thay đổi, không còn rượu chè, nhậu nhẹt bê tha như trước nữa.