Tôi kết hôn cách đây 5 năm, cuộc sống của tôi nơi nhà chồng khá yên ả. Nhà chồng tôi có điều kiện nên đời sống của tôi đầy đủ về vật chất, không phải lo nghĩ gì về chi tiêu. Ở nhà chồng nên tôi ý thức mình phải chăm chỉ việc nhà, việc công ty. Nhờ thế mà tôi có được thiện cảm từ bố mẹ chồng.
Chồng hơn tôi 3 tuổi, anh ấy làm quản lý công ty, thời gian cũng khá bận nên luôn phải tự động viên mình phải làm tốt mọi việc để chồng yên tâm kinh doanh. Chồng rất chiều tôi, anh ấy hay mua quà đắt tiền, đưa tôi đi ăn ở nơi nhà hàng sang trọng… Tôi cảm thấy mình thật may mắn, lấy chồng như là “trúng số”, giống như nhiều người thường ví von tôi.
Bố mẹ tôi cũng rất quý mến con rể, coi như là con trai vậy, nên quan tâm, thường xuyên mong vợ chồng tôi về chơi. Hiện tại tôi có một con trai vừa tròn 2 tuổi, con khỏe mạnh, ngoan ngoãn nên vợ chồng tôi rất yêu con. Bố mẹ chồng cũng vậy, vui mừng khi có cháu đích tôn, ngày ngày yêu thương, san sẻ chăm sóc với tôi.
Mọi việc đang yên ổn, hạnh phúc như vậy, bỗng dưng mẹ chồng tôi thay đổi khiến vợ chồng tôi cảm thấy bất ngờ và mệt mỏi. Cách đây một tuần, mẹ chồng mời hai vợ chồng tôi sang phòng nói chuyện. Bà đưa cho 2 tỷ và yêu cầu vợ chồng tôi cùng con phải rời khỏi nhà, đi mua nhà hay thuê nhà thì tùy.
Con dâu cảm thấy sốc trước yêu cầu của mẹ chồng. Ảnh minh họa
Khi chồng tôi nói là gia đình đang sống yên ổn, con còn nhỏ… Thì mẹ chồng liền cáu gắt: “Bây giờ con cũng không còn nhỏ nữa, gửi trẻ được rồi. Hai vợ chồng cũng có công việc ổn định, cứ việc ra ngoài mà ở, tự chăm lo cho nhau. Bố mẹ giờ vẫn còn sức khỏe, việc nhà cũng có thể thuê giúp việc, nên không cần phải ai chăm sóc. Không thể sống dựa mãi được“.
Sau đó mẹ chồng ra tuyên bố hết tháng này vợ chồng tôi phải dọn ra khỏi nhà. Chồng thất vọng, còn tôi hụt hẫng, cảm giác như bị đuổi ra khỏi nhà vậy. Với số tiền ít ỏi như vậy, tôi biết mua nổi nhà ở đâu được, nếu có mua được chắc cũng ở vùng ngoại thành xa tít. Hai vợ chồng suy nghĩ tìm giải pháp đau đầu cũng không biết phải làm sao. Trước giờ không phải lo gì, nên vợ chồng tôi thoải mái chi tiêu, mua những thứ đắt đỏ cho con, giờ không có tiền tiết kiệm.
Bố chồng tôi thì không có ý kiến gì về việc này, tôi nghĩ bố mẹ chồng đã bàn bạc kỹ lưỡng với nhau. Chuyện vợ chồng tôi phải ra khỏi nhà là không thể thay đổi. Mới đầu tôi có ý nghĩ có thể mẹ chồng muốn tốt cho con cháu, nhưng vừa rồi tôi lại nghe đích thân bà trách móc: “Cứ loay hoay mãi, tiền có sao thì đi mua chỗ nào phù hợp. Còn cảm thấy thích ở nơi rộng rãi, khang trang thì cứ về nhà ngoại mà xin tiền. Thấy ông bà bên đó cũng có tiền, có đất cát nhiều cơ mà. Giờ không cho con thì đợi con già rồi mới cho, lúc đấy còn ý nghĩa gì nữa“.
Thì ra, mẹ chồng cũng có ý đồ cả, bà muốn chuyện mua nhà của vợ chồng tôi có sự hỗ trợ từ hai phía gia đình. Tự dưng, tôi lại lâm vào tình cảnh khó xử như thế này, vất vả tìm chỗ ở, trong khi mẹ chồng lại bóng gió nhắc nhở tôi phải về xin tiền nhà ngoại. Nhiều đêm thức trắng, càng nghĩ càng thấy rối. Không biết tôi có nên nghe theo lời mẹ chồng “xúi” để sau này có cuộc sống thảnh thơi? Hay là cứ cầm tiền rồi dọn ra ngoài rồi kệ mọi chuyện đến đâu thì đến?