Mở chiếc phong bì, con dâu bật khóc trước số t.iền thật mà bố chồng đã cho riêng vợ chồng mình.
Tôi ở nhà chồng 15 năm, luôn tròn bổn phận của người con dâu, người vợ và là người mẹ của 2 đứa con. Suốt quãng thời gian đó, tôi hết lòng vì nhà chồng, chưa bao giờ nghĩ đến “quỹ đen” hay là tìm cách tuồn t.iền tiết kiệm cho bố mẹ đẻ. Tôi sống chăm chỉ, chăm sóc gia đình nhà chồng chu đáo, tận tình.
Trong nhà chồng, chỉ có bố chồng là người khó tính, chứ mẹ chồng tôi dễ tính, hiền lành. Mẹ chồng là người chăm chỉ, bà cả đời chăm lo cho gia đình, con cháu, còn việc lớn trong nhà do bố chồng tôi quyết. Vì thế, trong nhà ai cũng sợ bố chồng, mọi việc đều phải nghe theo ý của ông, không dám chậm trễ, không dám ý kiến.
Lúc mới đầu về nhà chồng, còn bỡ ngỡ nên tôi sốc lắm, cả ngày cứ nơm nớp lo sợ bố chồng quát mắng. Nhưng dần dần cũng quen, đến khi tôi sinh con, bố chồng cũng bớt để ý. Về sau, tôi không còn bị bố chồng nhắc nhở nữa vì sống lâu ở nhà chồng nên tôi biết mình phải làm gì, chủ động những việc gì. Bố chồng không còn phải để ý đến tôi, không còn cáu gắt vì con dâu làm không theo ý mình.
Bố mẹ chồng tôi giờ t.uổi già sức yếu, tôi cũng lo lắng, chăm sóc. Với tôi, luôn coi ông bà như bố mẹ đẻ của mình vậy, toàn tâm chăm sóc bố mẹ chồng. Suốt từng đó năm vất vả, tôi ít khi được bố mẹ chồng ghi nhận, nên đôi lúc cũng cảm thấy mình chạnh lòng. Vợ chồng tôi ở với bố mẹ chồng, cũng không tiết kiệm được là bao, bởi có bao nhiêu đều dành để lo toan mọi thứ việc nhà, chuyện học của con.
Bố chồng tôi biết mình già yếu nên sớm chia tài sản cho các con, tôi có phần thất vọng khi bố chồng tôi tuyên bố: ” Bố cho con trai cả 500 triệu, còn vợ chồng con út là 200 triệu. Đó là số t.iền tiết kiệm của bố mẹ suốt nhiều năm qua. Còn đối với đất cát, bố mẹ sẽ có di chúc, sau này các con sẽ nhận được những phần xứng đáng“.
Bố chồng trao hai chiếc phong bì, vợ chồng anh cả vui mừng vì nhận được số t.iền lớn, còn tôi trong lòng thất vọng vì chưa được một nửa anh chị. Bao nhiêu năm qua, tôi đã lo chi phí rất nhiều cho nhà chồng, còn vợ chồng anh cả ở xa, lâu lâu về thăm bố mẹ cũng chỉ biếu chút t.iền tiêu vặt. Tôi cảm thấy bố mẹ chồng như vậy là thiếu công bằng, tôi còn lo rằng sau này ông bà mất đi, vợ chồng tôi còn không được thừa kế chút đất cát nào. Biết thế, vợ chồng tôi ra ngoài ở thuê, có khi giờ cũng có căn nhà nhỏ rồi cũng nên.
Thất vọng về phòng, tôi mở chiếc phong bì loại to của bố chồng đã đưa, mở ra xem, tôi giật mình khi đọc bức thư của bố chồng viết: ” Bố mẹ luôn ghi nhận đóng góp về cả t.iền bạc, công sức của vợ chồng con với gia đình này. Bố không muốn vợ chồng anh cả biết rõ mọi chuyện vì sợ rằng sẽ ghen tị với vợ chồng con. Chút thành ý này của bố mẹ, hai con vui vẻ đón nhận nhé. Bố nhờ con dâu sau này chăm lo thật tốt cho gia đình, giữ truyền thống của gia đình mình“.
Kèm theo bức thư là một loạt giấy tờ, ủy quyền, di chúc… Liên quan tới số t.iền 1 tỷ đồng, căn nhà đang ở mà bố mẹ chồng đã cho riêng hai vợ chồng tôi. Tôi bật khóc xúc động trước lá thư và lời nhờ vả đầy ân tình của bố chồng. Đúng là tôi cảm thấy không vui vì nghĩ rằng bố mẹ chồng phân biệt đối xử và không ghi nhận công lao của hai vợ chồng tôi.
Bây giờ tôi đã hiểu thành ý của bố mẹ chồng, mang ơn vì ông bà đã tin tưởng mình. Nhưng lại lo lắng, không biết có nên nhận món quà quý giá của bố mẹ chồng không?