Dù gì thì cũng là chăm con gái ở cữ, sao mẹ tôi lại đối xử với chị ấy tồi tệ như thế chứ.
Mẹ tôi là một người phụ nữ xấu tính. Tôi là con gái ruột của bà nhưng không sao chấp nhận được tính cách, ứng xử cũng như lời nói của chính mẹ mình. Bà đanh đá, chua ngoa, bắt nạt chồng con. Bà còn có hẳn một cuốn sổ, ghi chép tỉ mỉ tiền đã nuôi chị em tôi từ bé. Từ tiền sữa, tiền khám bệnh đến tiền cho chúng tôi đi học. Và khi chúng tôi vừa ra trường, mẹ đưa ngay cuốn sổ ấy, yêu cầu chúng tôi trả dần dần cho bà. Trên đời này, chắc chỉ có mỗi mẹ tôi mới có hành động như thế.
Với mẹ tôi mà nói, tiền là tất cả. Vì tiền, bà ép bố tôi phải đi làm dù ông đang bị bệnh. Vì tiền, bà ép chị gái tôi phải lấy chồng giàu theo đúng yêu cầu của bà. Chị tôi hiền lành, cam chịu nên phải đau khổ chia tay mối tình 4 năm đại học, về làm dâu gia đình giàu có. Hàng tháng, chị ấy gửi về cho mẹ tôi 10 triệu nhưng luôn bị mẹ tôi vòi vĩnh thêm vì chê ít. Mẹ tôi đâu biết rằng, không biết bao nhiêu lần, chị tôi gục khóc trong quán cà phê vì quá chán chường bế tắc trong cuộc hôn nhân không có tình yêu. Tôi cũng vì thế mà cãi nhau với mẹ, bỏ nhà đi từ khi đang học năm hai đại học.
Hiện giờ, chị tôi đã sinh con nhưng cuộc hôn nhân cũng đi vào ngõ cụt. Anh rể tôi công khai ngoại tình, dắt hẳn bồ nhí về nhà ngủ. Chị ấy sốc quá nên sinh non. Nhận được tin, tôi chạy vào bệnh viện, ở với chị suốt mấy ngày. Nhìn chị héo hon, mắt lúc nào cũng buồn thăm thẳm mà tôi đau xé lòng.
Có một người mẹ ruột như thế, còn gì đau lòng hơn nữa. (Ảnh minh họa)
Nhà chồng chị có đến viện một lần và đưa chị 20 triệu cùng lá đơn ly hôn. Anh rể tôi bảo khi nào chị suy nghĩ kĩ thì hãy kí đơn để giải thoát cho nhau. Chị đau khổ thế đó mà mẹ tôi kiên quyết không cho chị ly hôn vì sợ mất đi 10 triệu mỗi tháng. Có một người mẹ ruột như thế, còn gì đau lòng hơn nữa.
Hôm qua, tôi về thăm chị ở cữ, sẵn tiện đem về cho cháu gái ít quần áo sơ sinh và thịt cho chị tẩm bổ. Khi tôi về nhà đã quá giờ cơm trưa, cả nhà tôi cũng đi ngủ rồi, chỉ có mình chị tôi còn thức ru con. Thấy vậy, tôi bế cháu cho chị ra ăn cơm. Ngờ đâu, chị vừa mở lồng bàn ra, tôi sửng sốt không thể tin nổi vào mắt mình. Đây là mâm cơm cho người đang ở cữ ư? Chỉ vỏn vẹn một bát cơm trắng và một quả trứng vịt luộc cùng bát mắm. Đến một chút thịt, một chút rau cũng chẳng có. Cứ như mẹ tôi nấu cơm, sẵn tiện vứt quả trứng vào hấp cho chín rồi đem cho chị ăn vậy.
Nhìn chị ốm, tôi thương đến thắt lòng. (Ảnh minh họa)
Tôi tức quá, to tiếng hỏi mẹ vì sao lại đối xử với chị như thế? Chị chưa đủ đau khổ hay sao? Mẹ tôi cũng không vừa, bà đuổi thẳng chị gái ra khỏi nhà: “Tốn tiền nuôi ăn học rồi gả chồng giàu sang. Giờ thì bị chồng ly dị, tiền chẳng có một xu thì có cơm ăn đã may mắn lắm rồi. Còn muốn ăn ngon thì tự đi mà kiếm ăn”.
Chị tôi ngồi lặng im, nước mắt chảy ròng ròng. Trời ạ, mẹ tôi đó, là mẹ tôi đó. Ngày hôm đó, tôi gọi taxi, đưa mẹ con chị lên ở với mình để tiện chăm sóc. Nhưng thú thật, tôi đi làm cả ngày, ở nhà chẳng có ai phụ chị chăm con. Chỉ có tối về, tôi mới phụ chị được một chút. Nhìn chị ốm o, tôi thương đến thắt lòng. Tôi phải làm sao để giúp chị mình có cuộc sống tốt hơn đây?