Tôi làm dâu mẹ chồng mới được 3 năm thì bà đã vội vã đi theo ông. Trong 3 năm ấy, mang tiếng là con dâu nhưng tôi ít có cơ hội chăm sóc và gần gũi mẹ. Cũng vì sau đám cưới, vợ chồng tôi ở trọ trên phố đi làm. Do bận công việc và con nhỏ nên hai đứa ít khi về quê, mỗi năm cố gắng lắm thì chỉ về thăm mẹ được 4-5 lần.
Vì bố chồng mất nhiều năm trước nên thành thử ra ở quê chỉ có một mình bà sống đơn độc. Hàng ngày bà quanh quẩn làm đồng bãi, chăm sóc rau màu. Không con cái ở gần nên bà chỉ biết đến hàng xóm để bầu bạn.
Ảnh minh họa: Nguồn sanook
Nhà chồng tôi ở quê nghèo lắm, chỉ là căn nhà cấp 4 ẩm thấp. Chúng tôi nhiều lần muốn sửa sang lại nhưng cũng chỉ là công nhân làm thuê lẹt đẹt lương lậu chẳng đáng. Thi thoảng tích cóp được chút ít thì dành mua vật dụng sinh hoạt cho bà. Cố gắng lắm vợ chồng tôi cũng mua được cái tivi màu, cái tủ lạnh con con cho mẹ dùng.
Nhiều lần về quê, thấy nhà cửa ẩm thấp cũ kỹ, chồng tôi than:
“Trời thương cố gắng làm vài năm nữa có tiền sửa lại nhà này cho khang trang hơn thì tốt biết mấy”.
Mẹ chồng cứ xua đi:
“Không phải sửa gì cả, có tiền cứ để dành mà nuôi con. Nhà này có bị dột gì đâu vẫm ở tốt”.
Mẹ chồng tôi tiết kiệm lắm. Bà là người quanh năm sống bằng những đồng tiền bán rau quả, gia cầm trong nhà. Đến sinh hoạt hàng ngày cũng ăn uống kham khổ chỉ rau dưa, cá khô. Chỉ khi các con cháu về, bà mới mua thịt cá cho ăn đề huề đến nỗi chồng tôi phát cáu:
“Bà cứ ăn uống đạm bạc như thế thì làm gì có sức khỏe. Tiết kiệm quá rồi chỗ hà ra chỗ hổng”.
Bà cười ngượng nghịu:
“Tao thích ăn gì thì tao ăn, mắc mớ chi đến chúng mày. Giờ ăn rau củ là tốt nhất đấy”.
Biết tính bà tiết kiệm nên mỗi lần ghé qua nhà tôi thường mua đồ ăn để trong tủ lạnh cho bà dùng dần nhưng toàn bị bà mắng. Thậm chí ngay cả khi bà ốm đau nhập viện điều trị cũng chỉ nằm 1-2 hôm là nằng nặc đòi xuất viện vì sợ tốn tiền.
Cho tới một ngày đang đi làm thì vợ chồng tôi hay tin bà bị đột quỵ nên vội vàng chạy xe về quê. Bà đã ra đi mà chẳng kịp trăng trối với các con một lời. Sau hôm lo đám tang tôi dọn dẹp nhà thì điều bất ngờ đã xảy ra.
Ngay dưới gầm giường của bà có giấu một chiếc túi nilon lớn. Bên trong là những cây vàng được xếp ngay ngắn thành từng chồng một. Quá ngạc nhiên vì mẹ chồng tôi nghèo, quanh năm ăn uống kham khổ lại có số vàng lớn như vậy, tôi bới tung lên thì phát hiện 1 bức thư bà để lại.
Theo nội dung bức thư kể, bà sinh ra trong gia đình toàn là con gái. Thế nhưng may mắn lấy được chồng rất yêu thương vợ con và chăm chỉ làm lụng. Trước bố chồng tôi là dân buôn gỗ nên kiếm tiền tốt lắm. Sợ hàng xóm nhòm ngó nên kiếm được bao tiền ông mang về cho vợ mua vàng hết.
Tới khi chồng mất bà vẫn giữ thói quen này. Làm rau màu được bao tiền bà cũng cứ giấu vụng mua vàng tích cóp. Lâu dần bà đã cóp được 1 khoản lớn nhưng không động 1 xu nào mà để đó cho con trai, cháu trai. Bà cứ cất vào trong cái túi để dưới gầm giường không ai biết.
Đếm số vàng quy ra tiền được gần 30 tỷ đồng – cả 1 gia tài bà để lại cho con cháu mà tôi thấy xót xa thương bà quá. Mẹ chồng cứ âm thầm tích cóp cả đời mặc bản thân gánh chịu bao nhiêu thiệt thòi, đói khổ. Vợ chồng tôi phải làm sao với số tiền bà để lại đây?
Ảnh minh họa internet