Hoàn cảnh của tôi éo le lắm, 32 tuổi mới kết hôn đã thế vợ chồng lại hiếm muộn phải chạy chữa hơn 4 năm. Tới khi tôi bước sang tuổi 38 thì vợ mới sinh con đầu lòng. Vợ tôi lại mắc chứng bệnh máu không đông nên mất ngay trên bàn đẻ. Vậy là khoảnh khắc tôi chính thức được làm bố cũng là lúc tôi mất vợ, sống cuộc đời già trống nuôi con.

hình ảnh

Ảnh minh họa: Nguồn Sanook.com

Ngày ấy, con tôi khát sữa mẹ khóc ra rả cả đêm. Thằng bé lại không chịu ăn sữa bột, tôi phải bế đi xin cho con bú nhờ khắp xóm. Có hôm còn phải chắt nước cơm bỏ đường cho nó mút. Cũng vì thiếu hơi ấm của mẹ nên con tôi hay ốm, liên tục vào viện. Bố mẹ, họ hàng thương hoàn cảnh của tôi cứ giục đi bước nữa để có người chăm con nhưng tôi bảo:

“Thằng bé mất mẹ đã quá thiệt thòi rồi. Phần đời còn lại tôi sẽ sống để bù đắp cho nó”.

23 năm vất vả ngược xuôi lo cho con, tới khi thằng bé tốt nghiệp đại học ra trường đi làm tôi mới nhẹ lòng được một chút. Năm 27 tuổi nó dẫn bạn gái về giới thiệu xin cưới thì niềm hạnh phúc trong tôi mới thực sự vỡ òa. Cả đêm ấy tôi nằm thao thức không sao chợp được mắt, miệng vẫn lẩm bẩm kể chuyện với vợ quá cố:

“Tôi hoàn thành trách nhiệm mình giao cho rồi. Con trưởng thành rồi, sắp không cần tôi chăm lo cho nữa”.

Thế nhưng ông trời lại chẳng thương bố con tôi. Thằng bé cưới vợ được hơn 2 năm, nó vừa lên chức bố được vài tháng thì đã rá đi trong 1 vụ tai nạn giao thông. Nỗi đau chồng chất khiến tôi suy sụp hoàn toàn.

Khổ hơn nữa chỉ một thời gian ngắn sau, con dâu tôi cũng bị bệnh nặng. Nhà đẻ con bé hoàn cảnh giống tôi, bố mất sớm, bà thông gia ở góa lăn lộn vất vả nuôi 2 đứa con. Đúng thời điểm con bé ốm thì bà ấy lại mới ra nước ngoài với con trai lớn, vướng covid không bay về được. Chẳng còn cách nào, tuy tôi là bố chồng nhưng vẫn phải túc trực, chăm lo cho con dâu. Con bé thương tôi vất vả, nó bảo

“Hay bố thuê giúp việc đi”.

Tôi cười đáp:

“Con trai bố mất rồi, bố coi con là ruột thịt, là con gái của bố. Bố phải có trách nhiệm lo cho con”.

Bà thông gia thương con gái ngày nào cũng gọi về hỏi han. Bà ấy về nước được vài ngày thì con dâu tôi mất. Trước phút lìa đời, con bé gọi tôi với mẹ đẻ vào dặn dò:

“Điều con lo nhất chính là con trai con và 2 bố mẹ. Nếu được, bố mẹ có thể đến với nhau để làm chỗ dựa tuổi già thì tốt quá. Được như thế, dưới suối vàng con cũng yên lòng”.

Trăng chối xong, con dâu tôi mỉm cười ra đi. Giờ con bé đã mất được gần 1 năm, tôi với bà thông gia thay nhau chăm con trai nó song nghĩ tới di nguyện của con dâu thì tôi vẫn còn lăn tăn khó nghĩ lắm. Cả tôi với bà thông gia đều chưa ai đề cập tới chuyện ấy.

hình ảnh

Ảnh minh họa: Nguồn Sanook.com