Tôi không bao giờ quên được những hành động mà bố mẹ chồng đã làm.
Tôi biết, hành động và câu nói ngày hôm nay của mình là sai. Nhưng tôi hận đến nỗi không muốn vác mặt về ngôi nhà ấy nữa mọi người ạ.
Tôi được xin cưới đàng hoàng, khi về nhà chồng, tôi còn đang mang trong mình dòng máu của gia đình họ. Trước đây, khi nghe về những mâu thuẫn giữa nhà chồng với nàng dâu, tôi đã từng dặn lòng dù có như thế nào cũng phải cố gắng để chuyện ấy không xảy ra. Nhưng chuyện gì đến cũng phải đến. Bởi trong mọi mối quan hệ, không thể chỉ có một người cố gắng được.
Lúc mang bầu, tôi cung phụng bố mẹ chồng như thế nào, chồng tôi là người hiểu rõ nhất. Việc lớn bé trong nhà đều đến tay tôi. Ngay cả khi bác sĩ nói rằng tôi bị động thai, cần nằm tĩnh dưỡng một chỗ thì hàng ngày vẫn phải dậy sớm đi chợ nấu ăn như bình thường.
Chồng tôi không hề nói giúp vợ, còn bố mẹ chồng thì xem tôi như một người ở. Hơn nữa do tôi khi ấy lành quá, biết việc ấy không làm được nhưng cũng cố chịu đau để không bị mẹ chồng quở trách.
Con được một tháng, tôi bảo chồng sang đón thì anh nói bố mẹ không muốn cho mẹ con tôi về nữa. (Ảnh minh họa)
Khi có thai, tôi ở nhà dưỡng thai nên không kiếm ra tiền. Tích cóp mãi mới được chục triệu để đi đẻ. Vậy mà đến ngày đi đẻ, tôi lục túi để lấy tiền thì chẳng còn xu nào. Nhà chỉ có bố mẹ chồng và chồng tôi, thế nhưng không một ai đứng ra để giải thích.
Tôi đành chạy sang nhà hàng xóm vay tiền để đi đẻ. Giờ nghĩ đến cảnh ấy mà căm tức muôn phần. Sinh xong, bố mẹ xin cho tôi về ngoại. Lúc nói chuyện thì nhà chồng hồ hởi, còn bảo về ngoại cho tiện. Nhưng sau đó lại nói một đằng, làm một nẻo. Con được một tháng, tôi bảo chồng sang đón thì anh nói bố mẹ không muốn cho mẹ con tôi về nữa. Nguyên nhân là vừa sinh con xong đã tót về nhà mẹ đẻ.
Vì bố mẹ chồng lật lọng nên tôi giận lắm. Đã vậy kể từ lúc con tôi đẻ đến bây giờ cũng gần 6 tháng, vậy mà mẹ chồng tôi chỉ sang thăm cháu vài lần cho có lệ. Còn chuyện đưa cháu về, mẹ chồng tôi không hề đề cập đến.
Thấy vô lý, tôi nói thẳng luôn là bản thân tôi sẽ về. (Ảnh minh họa)
Mấy hôm nay chồng tôi nói bố anh bị ốm. Tôi tưởng chỉ ốm bình thường, nào ngờ nửa đêm qua chồng tôi gọi sang nói ông mất rồi, tôi và con về chịu tang. Thấy vô lý, tôi nói thẳng luôn là bản thân tôi sẽ về. Nhưng con thì tôi không cho về. Bởi lúc bố chồng tôi sống, ông thăm cháu được mấy lần? Ông còn chẳng thèm quan tâm đến cháu, giờ mất rồi lại muốn cháu về đội tang sao? Huống chi cháu còn nhỏ, nhà có đám tang, không khí u ám cũng không tốt cho trẻ.
Nghe tôi nói thế, chồng cứng lưỡi không cãi được gì cả. Nhưng nói thì dễ vậy thôi, bởi lẽ dù sao con tôi cũng là máu mủ của gia đình đó. Chỉ có điều thằng bé đang ốm mấy hôm nay, tôi không biết có nên đưa con về khi sức khỏe đang yếu lại nhỏ như thế không? Theo mọi người, tôi có nên cho con về không?