Người anh trai mà tôi luôn kính trọng, người đàn ông hết lòng với vợ con và đau khổ tột cùng khi vợ qua đời đâu rồi?

Chị dâu mới mất 49 ngày, anh trai đưa ra quyết định khiến bố mẹ tôi từ mặt con

 Anh cứ vật vã bên chiếc quan tài có vợ nằm bên trong. (Ảnh minh họa)



Anh trai tôi từng có một cuộc hôn nhân hạnh phúc với vợ đẹp và 2 đứa con đủ nếp đủ tẻ. Ra ngoài kiếm được tiền, lại giỏi ngoại giao nhưng anh chưa bao giờ để chị dâu phải phiền lòng. Chính chị dâu của tôi cũng từng khuyên:

“Em cứ nhìn anh Hoàng mà chọn chồng. Ở với nhau 6 năm, nói thật là chị chưa bao giờ phải rơi một giọt nước mắt”.

Chứng kiến anh chị từ lúc yêu cho tới khi cưới, tôi vẫn nghĩ có lẽ họ sẽ hạnh phúc như vậy đến cuối đời. Nhưng đời không như mơ. Tôi vẫn nhớ hôm ấy, tôi đang đi làm thì mẹ gọi điện. Bà nghẹn ngào nói không nên lời:

“Con ơi về nhà ngay, chị dâu con bị người ta tông. Bây giờ nguy kịch lắm, đang nằm trong viện đây”. 




Nghe mẹ nói, tôi tức tốc xin nghỉ làm rồi vội vã chạy vào viện. Tới nơi thì mẹ đang làm thủ tục để đưa chị về. Còn anh trai tôi thì ngồi thất thần ở băng ghế bệnh viện. Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột khiến anh không kịp định thần. Rồi tối hôm ấy, chị ra đi, để lại chồng và 2 đứa con thơ.

Chứng kiến anh chị từ lúc yêu cho tới khi cưới, tôi vẫn nghĩ có lẽ họ sẽ hạnh phúc như vậy đến cuối đời. (Ảnh minh họa)

Hôm đưa chị dâu về nơi an nghỉ, trời mưa tầm tã. Còn anh tôi thì không để người ta đặt vợ xuống huyệt. Anh cứ vật vã bên chiếc quan tài có vợ nằm bên trong. Nhìn vào cảnh ấy, chẳng ai có thể cầm được nước mắt. Có người còn nói nhỏ vào tai tôi:

“Này, mấy hôm nữa nhà cháu phải để ý đấy. Kẻo nó làm điều gì dại dột thì khổ 2 đứa con”.




Sau đó, ngày nào tôi cũng phải nhắn tin động viên anh trai vì sợ anh ấy nhớ vợ quá mà nghĩ quẩn.

Nhưng có lẽ tôi đã lo thừa. Bởi vừa qua 49 ngày của chị dâu, nhà tôi đã xảy ra chuyện. Chiều qua đi làm về, tôi thấy mẹ ngồi thừ trên ghế sofa. Hỏi thì bà thở dài:

“Trần đời có ai như anh con không. Vợ mới mất 49 ngày, cỏ còn chưa kịp mọc. Vậy mà hôm nay, nó lại về nhà nói đã làm người khác có bầu được 1 tháng. Nó muốn nhận đứa bé nên vài tháng nữa sẽ tổ chức đám cưới. Mẹ bó tay mất thôi, tại sao nó lại như thế cơ chứ?”.

Nói rồi, mẹ tôi lại nhìn lên bàn thờ con dâu rồi rưng rưng nước mắt. Còn tôi thì không tin vào tai mình nữa. Người anh trai mà tôi luôn kính trọng, người đàn ông hết lòng với vợ con và đau khổ tột cùng khi vợ qua đời đâu rồi? Vừa qua 49 ngày của vợ mà anh đã làm người khác có bầu 1 tháng. Vậy là chị dâu tôi mới qua đời, anh đã ngay lập tức tìm được người thế chỗ ư?




Tôi sốc đến độ nhắn một tin rất dài để trách anh. Sau đó, anh cũng có thanh minh rằng chuyện này là ngoài ý muốn. Anh không cố ý để tái hôn sớm, có điều bây giờ người phụ nữ ấy đã mang thai, anh là đàn ông nên phải có trách nhiệm. Nghe anh nói vậy, tôi chẳng biết phải làm gì. Chỉ khuyên anh đừng ra quyết định để sau này phải ân hận cả đời. Còn bố tôi thì không làm vậy. Tối ấy, ông gọi anh về nhà và tuyên bố:

“Bố mẹ không thể chấp nhận được việc này. Dù là con dâu của bố mẹ nhưng nói gì thì nói, cái Thanh nó đã là con của bố mẹ 6 năm. Bố không thể giương mắt nhìn con cưới vợ mới quá sớm như thế. Còn nếu con đã quyết thì đừng về cái gia đình này nữa”.

Anh trai tôi không nói gì mà đứng lên ra về. Chẳng biết anh có suy nghĩ lại hay không. Nhưng cùng là phụ nữ nên bây giờ, tôi đang vô cùng đồng cảm và thương chị dâu. Chỉ mong chị có thể yên nghỉ sau tất cả những gì anh trai tôi đã làm.