×

4 lần s::ảy th:::ai và lời nói c::ay ngh::iệt của mẹ chồng cùng quyết định ki::nh khủ::ng của người chồng 10 năm đầu ấp tay gối

Tôi ngồi viết những dòng này vào một buổi tối muộn, khi con người ta đã yên giấc, còn tôi thì vẫn trằn trọc với những câu hỏi không lời đáp: “Liệu mình có đáng bị như thế không? Sau ngần ấy năm gắn bó, mình là gì trong mắt gia đình chồng?”.

Tôi và anh quen nhau năm tôi 25 tuổi, cưới nhau khi cả hai đều nghĩ đã tìm được một nửa của đời mình. 10 năm trôi qua, nếu hỏi tôi điều gì là đẹp nhất trong cuộc hôn nhân ấy, có lẽ là ánh mắt anh mỗi lần nhìn tôi – luôn đầy yêu thương và tin tưởng. Còn nếu hỏi điều gì khiến tôi tổn thương nhất, thì đó là ánh mắt của mẹ chồng – suốt 10 năm, chưa một lần thật sự dịu dàng.

Tôi đã có bốn lần mang thai. Và cả bốn lần, tôi đều không thể giữ con lại bên mình. Lần đầu là khi chúng tôi cưới được một năm. Tôi nhớ như in cái hôm cầm que thử thai có hai vạch, tôi vừa mừng vừa run. Tôi gọi điện cho anh, giọng lạc đi vì hạnh phúc. Nhưng đến tuần thứ 9, tôi ra máu và mất con. Bác sĩ nói do nội tiết kém và sức khỏe chưa ổn định. Tôi gục ngã, nhưng anh ôm tôi vào lòng, nói: “Không sao đâu em, chúng mình còn trẻ, sẽ còn nhiều cơ hội khác”.

Tôi đã từng hạnh phúc biết bao khi nhìn que thử thai hiện lên 2 vạch đỏ.

Nhưng những cơ hội đó, lần lượt đến rồi lại đi như một sự trêu ngươi nghiệt ngã. Mỗi lần mang thai, tôi đều kiêng cữ cẩn thận, ăn uống theo đúng lời dặn, thậm chí nghỉ việc ở tháng đầu tiên để dưỡng thai. Vậy mà, lần nào tôi cũng phải rời khỏi bệnh viện với chiếc bụng trống rỗng và đôi mắt đỏ hoe. Lần thứ hai tôi mất con ở tuần thứ 14, là bé trai. Lần thứ ba thai lưu ở tuần 10. Lần gần nhất – mới chỉ cách đây một năm – tôi đã mang thai đến tháng thứ 6. Tôi đặt tên con là Bống, là bé gái. Nhưng con bị nhau quấn cổ, sinh ra đã không còn sự sống. Tôi ôm con trong vòng tay vài tiếng trước khi phải buông con ra mãi mãi.

Sau lần ấy, tôi hoàn toàn suy sụp. Tôi không dám bước ra khỏi phòng suốt nhiều ngày. Anh vẫn luôn ở bên tôi, kiên nhẫn và dịu dàng. Nhưng mẹ chồng thì không. Bà từng nói trước mặt tôi: “Cây độc không trái, gái độc không con.” Tôi tưởng đó chỉ là câu nói trong lúc nóng giận, nhưng hôm nay, bà gọi tôi vào phòng và nói rõ:

“Con nên nghĩ cho thằng Hải. Nó còn trẻ, còn cơ hội làm cha. Con giữ nó bên mình, rồi cả đời nó sống không có con thì ích kỷ quá.”

Tôi chết lặng. Những lời đó, như lưỡi dao găm vào lòng tôi. 10 năm làm dâu, tôi chưa từng để bà phải phiền lòng điều gì. Tôi chăm sóc gia đình chu đáo, lo cho chồng từng bữa ăn giấc ngủ. Vậy mà chỉ vì tôi không giữ được con, tôi bị xem như người thừa trong nhà này.

Tôi hỏi anh: “Nếu em buông tay, anh có thấy nhẹ lòng hơn không?”Anh lặng đi, rồi chỉ nói: “Anh không muốn mất em, nhưng cũng không muốn em sống trong đau khổ thế này mãi”. Câu nói ấy, khiến tim tôi như nghẹt thở.

 

10 năm kết hôn, 4 lần sảy thai và lời đề nghị chua chát từ mẹ chồng - 2

Nếu ai đó đọc được những dòng này, là một người mẹ từng trải qua nỗi đau mất con, tôi mong bạn hiểu: không ai muốn đánh mất sinh linh bé bỏng mình từng nâng niu.

Tôi từng nghĩ, có tình yêu là đủ để vượt qua mọi bão giông. Nhưng giờ tôi hiểu, đôi khi tình yêu cũng phải nhường chỗ cho những điều thực tế và tàn nhẫn hơn: gia đình, huyết thống, kỳ vọng, và định kiến.

Tôi có nên rời đi không? Sau tất cả những gì chúng tôi đã có, liệu tôi có nên buông tay để anh có cơ hội làm cha với một người khác? Hay tôi nên ở lại, cố thêm một lần nữa, dẫu biết niềm hy vọng mong manh như ánh nắng giữa mùa đông?

Nếu ai đó đọc được những dòng này, là một người mẹ từng trải qua nỗi đau mất con, tôi mong bạn hiểu: không ai muốn đánh mất sinh linh bé bỏng mình từng nâng niu. Không ai muốn mình trở thành nỗi thất vọng của gia đình chồng. Nhưng chúng ta cũng có quyền được yêu thương, được cảm thông và được bước tiếp trên con đường mình chọn – cho dù con đường ấy không có tiếng cười trẻ thơ.

Tôi không biết tương lai sẽ như thế nào. Nhưng đêm nay, tôi sẽ lại đặt tay lên bụng, tưởng tượng về một sinh linh nhỏ đang hình thành – dù chỉ là trong ký ức. Và tôi sẽ nhủ lòng: mình đã yêu con, đã cố gắng hết mình, và không có gì phải xấu hổ cả.

Related Posts

Our Privacy policy

https://tinupdate9.com - © 2025 News