Câu nói của mẹ chồng khiến tôi choáng váng. Bà cũng là phụ nữ, tại sao lại có thể đưa ra được lời đề nghị oái oăm như vậy.
Tôi lấy chồng xa quê, nhà chồng cách nhà tôi gần 300 cây số. Lúc quen và yêu chồng hiện tại, tôi cũng vấp phải sự phản đối của chính bố mẹ đẻ vì không muốn gả con gái đi lấy chồng xa.
Thế nhưng, thời điểm đó, tôi nhất quyết chạy theo tiếng gọi của tình yêu. Hơn nữa, lúc dẫn người yêu về ra mắt, tôi cũng đã có bầu được 5 tuần nhưng không nói cho bố mẹ biết. Mãi khi ông bà quá gay gắt, tôi mới thú nhận sự thật ấy. Vậy là bố mẹ tôi đành chấp nhận cho tổ chức đám cưới.
Về phần nhà chồng tôi, bố chồng mất sớm, mình mẹ chồng sống ở quê. Mẹ chồng tôi khá ít nói nên trước khi cưới, tôi cũng không đ.ánh giá được cụ thể bà là người như thế nào.
Con dâu sốc với lời đề nghị của mẹ chồng. Ảnh minh họa.
Khi quyết định đến với nhau, tôi vẫn nghĩ sau đám cưới, hai vợ chồng vẫn thuê nhà để đi làm trên thành phố, không sống cùng mẹ chồng nên sẽ ít va chạm. Thế nhưng, ngay sau hôn lễ không lâu, mẹ chồng tôi bỗng đổ bệnh nặng, phải có người thường xuyên bên cạnh chăm sóc.
Điều đó khiến vợ chồng tôi phải đau đầu suy nghĩ vì chồng tôi là con trai duy nhất trong nhà. Chúng tôi không thể đón mẹ lên thành phố vì nhà thuê chật chội, không có phòng riêng. Hơn nữa, kể cả đón mẹ lên, tôi cũng không thể để bà ở nhà một mình mãi được.
Thấy hoàn cảnh nhà tôi như vậy, một người họ hàng đã giới thiệu vợ chồng tôi vào làm trong một công ty sơn ở quê cách nhà 4km. Tôi làm bộ phận kế toán còn chồng bộ phận sản xuất. Lương không cao như làm thuê trên Hà Nội nhưng có ưu điểm là gần nhà, chúng tôi cũng không mất chi phí thuê nhà, tiết kiệm được một khoản.
Cuối cùng, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, hai vợ chồng tôi cũng quyết định về quê sinh sống và làm việc. Và cuộc sống với mẹ chồng cũng bắt đầu từ đó.
Sau nửa tháng về sống chung, tôi nhận ra, mẹ chồng tôi không hề mệt như bà luôn thể hiện trước mặt con cái. Tôi nói vậy là vì một vài lần nghe đồng nghiệp nói thấy mẹ chồng tôi đi lại bình thường ra ngõ nhưng buổi trưa hoặc buổi tối khi vợ chồng tôi đi làm về, bà luôn tỏ ra rất mệt, cơm nước phải bưng vào tận giường cho bà ăn.
Có lần bán tín bán nghi, tôi về nhà đột xuất và đứng ngoài cổng nhìn vào thì đúng là mẹ chồng tôi có thể tự đi lại được, thậm chí là đi rất nhanh.
Tôi không có ý nghi ngờ mẹ chồng giả bệnh để bắt chúng tôi từ thành phố về quê nhưng những gì mẹ chồng thể hiện lại khiến tôi phải suy nghĩ.
Chưa hết, mẹ chồng nằm một chỗ nhưng lúc nào cũng bắt tôi phải thế này, thế nọ theo đúng yêu cầu của bà. Hôm nào tôi mệt, nấu ăn đơn giản, mẹ chồng lại bỏ bữa khiến chồng tôi không vui. Anh nói tôi phải chịu khó nấu ăn đa dạng thì mẹ mới nhanh hồi phục được.
Đem chuyện nhìn thấy mẹ đi lại bình thường nói cho chồng nghe, anh lại tỏ ra khó chịu, cho rằng tôi lười biếng, không muốn phụng dưỡng mẹ già nên mới lấy lý do vậy.
Quá bức xúc, tôi và chồng đã cãi nhau. Tôi không nghĩ người đàn ông mà tôi quyết cãi lời bố mẹ để lấy anh giờ lại nghĩ về tôi xấu xa đến thế. Đã có lúc tôi nghĩ đến chuyện chia tay nhưng vì đứa con trong bụng đang lớn lên từng ngày, tôi lại không nỡ, đành tự động viên bản thân phải cố gắng.
Cách đây 1 tháng, mẹ chồng tôi nói bà đã khỏe, hai vợ chồng không phải căng thẳng với nhau chuyện chăm mẹ nữa. Có thể lên Hà Nội tìm việc làm, một mình bà tự lo cho thân già được.
Nghe mẹ chồng nói, dĩ nhiên tôi biết bà đang dằn mặt tôi. Nhưng dù là vậy, tôi cũng ghìm lòng nói chúng tôi sẽ có trách nhiệm phụng dưỡng bà. Hơn nữa, tôi còn chưa đầy 2 tháng nữa là đến ngày dự kiến sinh, không thể đi đâu xin việc được nữa.
Từ lúc mẹ chồng trở về trạng thái bình thường, bà liên tục bắt bẻ, soi mói tôi đủ điều, nhất là trong chuyện sinh đẻ sắp tới của tôi. Tôi mua đồ cho bé, mẹ chồng bỏ ra kiểm tra từng cái một. Rồi bà hết chê đắt lại kêu tôi mua nhiều, trẻ con lớn nhanh, mặc không hết sẽ lãng phí.
Tôi đăng ký sinh ở bệnh viện huyện cách nhà gần 20km, mẹ chồng nằng nặc bắt tôi về sinh ở trạm y tế xã gần nhà cho tiện. Tôi không đồng ý liền bị mẹ chồng cho rằng tôi quan cách, đi đẻ cũng phải chọn chỗ xa, đi lại vất vả, tốn kém.
Dù ấm ức lắm nhưng tôi vẫn cố nhịn để không làm ảnh hưởng đến em bé trong bụng. Thế nhưng, 1 tuần trước, khi biết tôi có thể sinh trong tháng 7 âm lịch, lời đề nghị của mẹ chồng khiến tôi không muốn tiếp tục chung sống cùng bà thêm giây phút nào nữa.
” Chị làm thế nào thì làm, một là chị đề nghị bác sĩ mổ sớm, hai là cố mà nhịn qua tháng 8. Tôi không muốn cháu tôi sinh ra trong tháng cô hồn đâu. Xui xẻo cho cả nhà lắm”.
Quả thực, câu nói của mẹ chồng khiến tôi choáng váng. Bà cũng là phụ nữ, tại sao lại có thể đưa ra được lời đề nghị oái oăm như vậy. Bà mê tín đến nỗi bất chấp “bắt” đứa cháu nội chào đời khi chưa đủ ngày đủ tháng. Hoặc yêu cầu tôi phải “nhịn đẻ” ư? Thật tình, tôi không thể hiểu nổi.
Dĩ nhiên, tôi không bao giờ thực hiện theo đề nghị đó của mẹ chồng. Đó là lý do mấy hôm nay, tôi đã về ngoại để nghỉ ngơi, bình tâm lại xem có nên tiếp tục cuộc hôn nhân này hay không?